Đứa trẻ
"Trong một giất mơ, Tôi thấy bản thân, mẹ, những người thân và tất cả mọi người dường như trở thành những luồng ánh sáng, như những rung động ánh sáng của thế giới. Thế giới ấy là thế giới của những điều ma thuật và sống động, nó không có giới hạn, nó là thế giới của tâm thức và điều gì đó ẩn sâu bên trong. Thế giới đó như là thế giới của câu truyện cổ tích có thật."
Thằng bé nằm trên cái ghế sofa bằng gỗ dài. Nó đang mê man đọc cuốn sách dày cộm mà nó tìm thấy trong tủ sách của Bố. Với độ tuổi 12, cuốn sách dày hơn 600 trang này không phải là một cuốn sách dành cho cái độ tuổi còn đang ham chơi ham học như nó. Nhưng không hiểu sao, những lời trong cuốn sách cứ thu hút nó một cách kỳ lạ.
Khi nghe tiếng mẹ gọi để giúp mẹ đâm một chút tỏi nấu ăn hoặc lấy cái cốc nước cho mẹ khi mẹ nó đang ở trong bếp. Nó chạy vội đi lấy rồi lại tiếp tục cầm lấy cuốn sách để đọc.
Nó đang đọc cuốn Đường Xưa Mây Trắng của Thích Nhất Hạnh. Những lời lẽ giản dị, ngọt ngào, chân thật cùng hình ảnh Bụt thu hút nó một cách kỳ lạ. Dường như những lời này chạm vào tâm hồn của nó. Nó cảm thấy sao mà có những con người có một tâm hồn đẹp đẽ như vậy, bình dị như vậy. Nó chưa bao giờ gặp một người như vậy ngoài đời. Nó ước mình sẽ được gặp một người như vậy. Chắc ông ấy sẽ dạy được nó nhiều điều hay về cuộc sống.
Từ đó, nó bắt đầu biết về Phật giáo, nó bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách về Phật giáo để đọc. Nó đọc hết những cuốn sách về Phật giáo mà nó tìm thấy trong tủ sách của ba và trên ngôi chùa gần đó.
Cuốn sách “Lục Tổ Đàn Kinh” cũng gây ấn tượng mạnh với nó. Khác với hình ảnh Bụt thật nhân từ trong lối kể chuyện giản dị và thu hút. Lục Tổ Đàn Kinh lại có chút khó hiểu hơn nhưng chứa đựng điều gì đó có vẻ huyền bí, nhiệm màu hơn về cuộc sống và con người ta không hiểu.
Nó thấy tâm lý con người ta bắt đầu khó hiểu. Mỗi người dường như có điều gì đó thật khác biệt. Điều gì bên trong mỗi người làm ra cái tính cách đó.
Với một tâm hồn cảm thấy cuộc sống là niềm vui, sự hân hoan mỗi ngày. Nó bắt đầu cảm thấy có điều gì khác ngoài kia. Tại sao người ta không sống đơn giản bằng niềm vui và sự hân hoan mà nó vẫn sống? Ngoài những lúc bị mẹ đánh vì làm điều gì đó sai ý mẹ, nó khóc rồi lại quên ngay vì biết mẹ vẫn yêu thương nó. Ngoài những lúc đó thì nó lại tiếp tục sống với cái tâm hồn tuổi thơ của nó. Nhưng nó cũng bắt đầu tò mò về những con người ngoài kia. Và dường như có điều gì đó kì bí cao hơn mà nó chưa biết. Nó muốn được khám phá.
Nó bắt đầu ý thức về ăn chay, trong giờ ăn, nó chỉ ăn cơm và rau. Nó âm thầm làm điều đó mà không cho ba mẹ biết. Lâu lâu nó sẽ gặp một chút cá để ba mẹ không nghi ngờ. Cũng không hiểu sao nó lại làm vậy. Nó muốn được thực hành những điều mà các cuốn sách đã nói. Một cách sống mà con người ta sẽ tìm thấy những điều thánh thiện và tốt đẹp trong tâm hồn mỗi người.
Một ngày, nó đọc được một cuốn sách về Thiền, nó bắt đầu tự thực hành Thiền. Gia đình nó sống trong một căn nhà 3 gian được xây bằng những viên đá cát được ép bởi sức ép của thời gian. Nó nằm ngủ trên bộ ván gỗ đã cũ kỹ qua 3 thế hệ nằm giữa nhà. Trong tư thế nằm, nó bắt đầu thực hành quan sát hơi thở.
Hít vào đếm 1, thở ra đếm 2 và cứ như vậy đếm đến 10 thì về lại 1. Cứ vài nhịp thì nó bắt đầu đến đến 13, 14. Chợt nhớ mình đang đếm sai, nó lại quay về 1.
Rồi từ từ nó chìm vào giấc ngủ.
Last updated