Đất mẹ

Đối với các bộ lạc bản địa Mỹ và thực hành shaman, yếu tố Đất mẹ được xem là một khía cạnh quan trọng.

Với người dân bản địa dãy núi Andes, cô ấy được gọi là Pachamama, được xem là một nữ thần, là Đất Mẹ, là linh hồn và tinh thần của Trái Đất.

Theo truyền thuyết của người Inca, Pachamama là một vị thần tồn tại độc lập, người kiểm soát khả năng sinh sản, chủ trì việc trồng trọt và thu hoạch và gây ra những trận động đất. Cô ấy có sức mạnh để sáng tạo mọi thứ và đồng thời cũng có thể lấy nó đi.

Cô ấy được xem là năng lượng kiến tạo nên tất cả mọi sự sống trên hành tinh này, bao gồm con người chúng ta. Hiện thân của cô ấy qua các ngọn núi, cỏ cây, ngọn gió và mọi tạo vật, mọi sinh vật trên hành tinh này. Con người chúng ta được xem là một phần mở rộng của Đất Mẹ.

Hình ảnh Pachamama được xem với những đức tính của sự nhân từ, sự hào phóng và bao dung.

Và vì mọi thứ trong tự nhiên là những món quà của Đất Mẹ, là con người chúng ta cần sử dụng mọi thứ một cách có ý thức. Tôn vinh mọi thứ trong cuộc sống của chúng ta là một cách để tôn vinh Đất Mẹ. Và khi chúng ta quên mất sự thật này, chúng ta trở thành những đứa trẻ không còn lòng biết ơn và trân trọng mọi thứ nữa. Chúng ta trở nên đi vào con đường của sự mất cân bằng và sự hủy diệt chính mình.

Với các bộ lạc dãy núi Andes khu vực Peru, nghi lễ Ayni được tổ chức vào tháng 8 hàng năm được xem là nghi lễ quan trọng nhất trong văn hóa của họ. Nghi lễ này để cầu nguyện và tôn vinh Đất Mẹ.

Không chỉ ở châu Mỹ, hình ảnh về nữ thần Đất Mẹ cũng được đề cập trong nhiều nền văn hóa khác nhau trong suốt chiều dài lịch sử của nhân loại.

Khác với các nền tảng tâm linh hiện đại, chúng ta có xu hướng tôn vinh năng lượng nam tính và bỏ qua yếu tố của nữ tính. Các bật được tôn trọng cao nhất thường có giới tính nam và yếu tố của giới tính nữ được hạ thấp hơn so với nam giới. Mặc dù vai trò của nữ giới ngày càng được cân bằng trong thế giới hiện đại cũng như trong các tổ chức tâm linh những ít nhiều chúng ta thấy vẫn còn sự phân biệt này.

Điều này có thể do ảnh hưởng từ chu kỳ quay của hệ mặt trời và ảnh hưởng bởi yếu tố và các khía cạnh của năng lượng như đã đề cập ở chương trước. Trong 13.000 năm vừa qua chúng ta đi vào một chu kỳ mà trong đó đề cao tính chiến đấu, sự dũng cảm, chú trọng vào các khía cạnh vật chất. Trong khi đó, chúng ta bỏ quên và xem nhẹ vai trò của tính nữ với những đặt tính của tình yêu, sự che chở, sự uyển chuyển và nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, lịch sử cho thấy tổ tiên chúng ta đã từng là chế độ mẫu hệ thay vì phụ hệ như hiện nay. Điển hình là một số nền văn hóa vẫn còn chế độ mẫu hệ.

Đến thời điểm chúng ta cần cân bằng cả 2 khía cạnh này.

Nhiều nền văn minh cổ cho thấy truyền thống tôn vinh nữ thần. Trong thần thoại Hy Lạp, Gaia được xem là nữ thần tối thượng mang sức mạnh nguyên thủy ban đầu. Và trong sự hỗn loạn nguyên thủy của Trời Đất, linh hồn của Gaia đã đến để tạo cấu trúc và định hướng dòng năng lượng để sự sống được hình thành trên Trái Đất. Trong Hindu giáo cũng có nhiều thuyết nữ thần là người che chở và bảo vệ sự sống.

Tại Việt Nam, chúng ta có Phật Diêu Trì Địa Mẫu còn được gọi là mẹ Địa Mẫu. Mình không biết chính xác văn hóa này đến từ đâu. Theo một tài liệu mình tìm hiểu, Phật Diêu Trì Địa Mẫu được xem là hóa thân đầu tiên của Đức Chí Tôn, đấng Thái Cực duy nhất ban đầu của Vũ trụ. Và theo lệnh của Đức Chí Tôn, mẹ Địa Mẫu mang năng lượng Âm Dương phối hợp để tạo ra các tầng trời các tinh cầu và Địa cầu của chúng ta. Người cũng là khởi nguồn của vạn vật.

Năm 1960, James Lovelock - một nhà khoa học, nhà môi trường học người Anh, ông đề xuất giả thuyết Gaia thông qua việc nghiên cứu về hệ sinh quyển của Trái Đất. Ông cho rằng, bằng một cách nào đó, Trái Đất cùng với toàn bộ sự sống của nó có khả năng tự điều chỉnh và cân bằng như một sinh vật sống có ý thức.

Sri Aurobindo, một học giả, triết gia, một trong những lãnh tụ tinh thần nổi tiếng và có ảnh hưởng ở Ấn Đồ về triết lý kinh Vệ Đà, ông từng nói: nếu có một điểm duy nhất trong vũ trụ không có ý thức, thì toàn bộ vũ trụ sẽ không có ý thức.

Điều này thể hiện quan điểm rằng mọi thứ trong vũ trụ đều có linh hồn. Những hòn đá, cỏ cây và những đám mây, dòng nước và các hành tinh cũng có linh hồn. Linh hồn của các tạo vật này khác với cấp độ linh hồn và ý thức của chúng ta.

Trong cuốn sách “câu chuyện khu vườn Findhorn”, George Trevelyan kể về câu chuyện làm vườn của mình, trong đó cả nhóm đã giao tiếp với tinh thần của cỏ cây, của đất và các tinh linh đã nhận hướng dẫn và tạo nên một câu chuyện không một nhà khoa học nào có thể tin được về việc họ có thể tạo nên một khu vườn với nhiều loại cây khác nhau trên một vùng đất gần như không thể một loại cây nào có thể sinh sống được.

Đối với người bản địa Mỹ, việc giao tiếp với tinh thần núi, với dòng nước, với những cái cây không phải là điều kỳ bí. Nó là một khả năng tự nhiên bên trong con người chúng ta nhưng chúng ta đã quên mất. Để học khả năng này, chúng ta phải từ bỏ Tâm Trí, từ bỏ những niềm tin logic và tin vào những câu chuyện thần thoại. Khi chúng ta thả lỏng và ở trong trạng thái đón nhận mọi khả năng xảy đến với chúng ta, trực giác dường như được mở ra và chúng ta có thể giao tiếp thông qua thần giao cách cảm.

Ngày nay, đọc và cảm nhận năng lượng không phải là một điều mới hoặc phi thường. Nó chưa phổ biến nhưng với những ai tiếp cận sẽ bắt đầu mở ra những hiểu biết mới mẻ về khả năng con người của chúng ta.

Mình tin rằng con người chúng ta là những sinh thể về năng lượng và tâm linh nhiều hơn chúng ta nghĩ. Chỉ là vấn đề về niềm tin và trong cuộc sống chúng ta không được giáo dục về những khả năng này.

Trong các workshop của mình, mình sẽ hướng dẫn mọi người thả lỏng và kết nối với tinh thần của cây hoặc của Đất để nhận thông điệp và cảm nhận năng lượng. Hầu hết ai cũng có khả năng kết nối và cảm nhận năng lượng của cây, một không gian hoặc năng lượng của ai đó khi bắt đầu thả lỏng, hướng sự chú ý vào bên trong và tin tưởng vào cảm nhận của trực giác.

Có một lần mình đi xem phim, khi đến đoạn cao trào của một phim, một cảm xúc mãnh liệt dâng trào bên trong mình. Mình nhớ lại mình không chỉ là con của ba mẹ mình, mình biết mình rằng còn là đứa con của Đất Trời. Với một cảm xúc mãnh liệt, mình bắt đầu khóc và nước mắt cứ thế chảy ra. Mình nhớ mình được sinh ra bởi dòng năng lượng của Đất Trời. Dòng năng lượng này tan chảy và hòa cùng vào mọi thứ. Mình cảm giác Đất và Trời đã nuôi dưỡng và cung cấp mọi thứ trong cuộc sống của mình. Mình cảm thấy Đất Trời luôn che chở và theo dõi từng bước đi của mình trong cuộc sống. Nhưng mình đã quên mất điều này. Bản thân mình đã tự tách biệt cuộc sống của mình với cơ thể này và quên mất sự kết nối này. Và điều này đã dẫn mình đến với con đường trải nghiệm của những điều mất cân bằng trong cuộc sống.

Trong trạng thái của cái nhớ này, mình biết rằng mình là một đứa con của Đất Trời, và sự sống của mình dường như là một điều gì đó được ban tặng và được hòa quyện vào toàn bộ cuộc sống này.

Đến sau này, mình mới đọc được một tài liệu khác nói về các bộ lạc truyền thống ở Nam Mỹ, khi một đứa trẻ đến tuổi trưởng thành, họ sẽ tổ chức một nghi lễ và giúp đứa trẻ nhớ rằng Đất và Trời mới là ba mẹ thật sự của con. Ba mẹ chỉ là cái tạm thời của cơ thể vật lý để con có thể được sinh ra. Và trên hành trình cuộc sống phía trước, Đất Trời sẽ đi cùng với con trong cuộc sống này.

Đối với con người hiện đại chúng ta, những điều này nghe có tính thần thoại và phi lý. Nhưng ở cấp độ của tâm hồn, đó là một điều gì thật đẹp đẽ. Vì khi chúng ta nhớ và biết về điều này, cuộc sống của chúng ta trở nên là sự sống, biểu hiện và sáng tạo từ góc độ của tâm hồn và Trái Tim của chúng ta. Ở con đường của tâm hồn và Trái Tim, chúng ta sẽ tìm thấy sự trọn vẹn và hạnh phúc cho những gì chúng ta làm trong cuộc sống. Để những gì chúng ta làm trong cuộc sống không phải đến từ khát khao của ba mẹ hoặc của xã hội. Mà nó sẽ đến từ Trái Tim và tâm hồn. Và khi chúng ta bước theo tiếng gọi của Trái Tim, dường như những nguồn lực vô hình trong tự nhiên luôn dõi theo và hỗ trợ chúng ta trong cuộc sống. Để mỗi ngày của cuộc sống, chúng ta trở nên là người đồng sáng tạo cùng với Vũ trụ Thiêng Liêng này.

Đối với bản thân mình, Đất Mẹ không còn là một biểu tượng. Đất Mẹ tồn tại trong Trái Tim mình và trong những lời cầu nguyện của mình. Vào mỗi buổi tối khi đi ngủ, sau khi nằm xuống, mình sẽ ý thức cơ thể này sẽ bắt đầu nghỉ ngơi và ý thức sự về sự liên kết của linh hồn mình với Đất Mẹ. Mình ý thức về cơ thể này là một món quà của Đất Mẹ mà bản thân linh hồn mình được trao tặng để trải nghiệm. Trong giấc ngủ, linh hồn mình sẽ bắt đầu một hành trình ra khỏi cơ thể và ý thức sẽ tiếp tục một hành trình khác ngoài cơ thể. Bằng cách này, mình sẽ ghi nhớ những câu chuyện của giấc mơ và nhận những chỉ dẫn trong giấc ngủ.

Last updated