Ẩn mình dưới sự Vĩ Đại
Ta là đứa con của Thời Gian
Không có Thời Gian
Ta không có ký ức
Không còn nỗi buồn hay niềm vui.
Với thời gian,
Tha thấy dòng chảy của Sự Sống,
Sâu thẳm bên trong ta là Sự Hiện Hữu,
Nơi Ý Thức Nhận Biết tồn tại,
Ta tự hỏi, Ta là ai trong không gian và thời gian này.
Ta vượt qua cái biết của thời gian,
Thời gian như là một vết bụi ký ức trong tâm hồn,
Ta phủi hết bụi trần,
Ta thoát ra khỏi cái bóng ký ức của thời gian,
Để rồi chỉ còn sự hiện hữu,
Trong cái sự nhận biết hợp nhất với Người.
Tạ Phước Hải