Những người Mỹ bản địa
Ở đầu cuốn sách, hẳn bạn đã đọc “một ngày đặc biệt” của mình rồi. Và đây là những gì đã diễn ra 1 ngày trước đó. Trải nghiệm này đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình.
Trước đó khoảng 2 tuần, mình bắt gặp một bài đăng trên một nhóm Facebook về một workshop có tên “Giải phóng năng lượng”. Bản thân mình trước giờ chưa bao giờ tham dự những workshop về tâm linh như vậy, và đặt biệt giác của nó cũng không rẻ. Thật ra nó cũng không đắt, nhưng là một người chưa bao giờ có khái niệm trả tiền để phát triển tâm linh đối với mình là một con số chưa bao giờ tưởng tượng. Nhưng lạ là mình lại có một cảm giác thôi thúc phải tham dự workshop này. Cảm giác thôi thúc này cứ liên tục trong mấy ngày cứ như đây là điều mà mình cần phải tham gia.
Tại thời điểm đó, mình đang làm cho một công ty cũng khá nghiêm khắc về giờ giấc. Công việc thì không bao giờ hết, mọi người trong công ty và bộ phận của mình cũng phải liên tục cố gắng chạy để kịp những gì mà mọi người đặt ra. Workshop kéo dài 5 ngày từ thứ 4 đến chủ nhật. Vì vậy, việc xin nghỉ phép 3 ngày liên tục không phải là dễ, nhất là một người mới vào làm cho công ty chưa tới 6 tháng. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại trở nên dễ dàng, bằng một cách dịu kỳ nào đó, cứ như được sự sắp đặt và hỗ trợ. Mình không gặp trở ngại nào để tham gia workshop.
Người hướng dẫn là anh Minh, anh được xem là một Pháp Sư. Mình vừa tò mò và vừa cảm thấy thích thú với từ Pháp Sư này. Mình cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt về nó và cảm thấy cần dấn thân để khám phá xem nó là gì. Hành trình đi cùng anh và khám phá những gì anh làm thực sự là một may mắn và phúc lành đối với mình trong cuộc sống. Và những gì mà con người anh biểu hiện đã trở thành một cảm hứng cho những gì mình thực hiện sau này.
Vào cuối ngày đầu tiên của workshop, anh hướng dẫn cả nhóm thực hành một số cách hít thở và rung lắc cơ thể để trở nên thả lỏng và thay đổi trạng thái ý thức. Kết hợp tiếng trống cùng âm thanh mạnh mẽ, năng lượng của nhóm được đẩy lên cao để mọi người hòa mình vào trong hơi thở và các chuyển động của cơ thể. Mình đoán nó diễn ra khoảng 15 đến 20 phút. Sau đó mọi người tĩnh lặng và quan sát cơ thể. Tiếng trống của anh bắt đầu nhẹ nhàng lại, thông qua giọng nói của mình, anh bắt đầu phát ra những âm điệu như một bài hát không lời với những âm thanh “à… ư…” như một người mẹ ru con. Mình cảm nhận được tình yêu và sự nhẹ nhàng trong bài hát không lời của anh.
Bên trong mình tự nhiên bật khóc, mình khóc nức nở không một lý do. Mình cũng không hiểu tại sao mình khóc. Bên trong mình có một cảm giác dường như mình được là chính mình, mình cảm thấy được trọn vẹn và cảm giác như được về nhà. Mình tiếp tục khóc cho đến khi mọi người kết thúc quay lại thành một vòng tròn. Mình cố gắng ngừng khóc nhưng cảm xúc vẫn cứ tiếp tục. Một điều diệu kỳ nào đó vừa diễn ra.
Buổi tối hôm đó, trên đường về nhà. Mình cảm thấy con đường, ánh trăng, những tòa nhà và hàng cây xunh quanh dường như có sức sống. Mình cảm nhận sự sống hiện diện trong tất cả mọi thứ. Chúng dường như có tinh thần, có ý thức và mọi thứ dường như giao tiếp với nhau một cách thầm lặng bằng một cách nào đó mà chỉ là trước đây mình không nhận ra. Tay vẫn lái xe và cảm xúc nghẹn ngào lại dâng trào. Mình tiếp tục khóc trong khi tay vẫn lái xe trên đường. Một cảm giác được sống và hạnh phúc ngập tràn bên trong tâm hồn và con người mình. Mình chưa bao giờ cảm thấy một sự biết ơn, hân hoan và những điều đẹp đẽ trong toàn bộ cuộc sống như vậy.
Đến mãi sau này mình mới biết nghi lễ cuối cùng mà mình được trải nghiệm ngày hôm đó được gọi là nghi lễ “Thu hồi những phân mảnh linh hồn”. Những tổn thương quá sức chịu đựng trong tuổi thơ có thể làm một phần năng lượng tách ra như là một cơ chế bảo vệ khỏi những tổn thương của linh hồn. Phần lớn chúng sẽ tự quay về, nhưng cũng có những phân mảnh bị thất lạc và gây ra sự mất cân bằng trong cuộc sống. Chúng ta sẽ thảo luận nhiều hơn những điều này ở chương sau.
Trải nghiệm này đã thôi thúc mình đi tìm kiếm sâu hơn về bản chất của thực tại, và nó dẫn mình đến những khám phá về thực hành Tâm Linh của người Mỹ bản địa.
Vào thế kỷ 15, khi người Tây Ban Nha đến và xâm chiếm châu Mỹ. Các bộ lạc người bản địa đã tự đi vào rừng sâu để sống tách biệt với nền văn minh hiện đại. Chỉ riêng tại Mỹ có hơn 500 bộ lạc người bản địa sinh sống, họ nói hơn 300 ngôn ngữ khác nhau. Ngoài ra còn có hàng trăm cộng đồng người Maya, Aztec, Inka sống rải rác khắp châu Mỹ qua các nước Mexico, Peru, Brazil v.v..
Nhiều trong số họ vẫn giữ truyền thống Tâm linh cổ xưa được lưu truyền hàng nghìn năm về trước. Những Trí Tuệ cổ xưa này dạy con người về những bí mật của thực tại và thế giới, chỉ cho các thế hệ con cháu cách để chữa bệnh, sống hòa hợp với Tự Nhiên và bước đi theo con đường mà Tạo Hóa đã sáng tạo.
Dường như các bậc hiền triết ở các thế kỹ trước đã biết về việc họ sẽ bị xâm lược này và lựa chọn con đường sống xa rời với nền văn minh để bảo tồn những tri thức này. Để rồi đến giữa thế kỷ 20, họ biết rằng đã đến lúc con người hiện đại có thể hiểu những gì mà tổ tiên họ đã truyền lại. Họ đã chủ động xuất hiện trước nền văn minh và nói về những gì mà tổ tiên họ đã nói. Những lời tiên tri về thế giới sắp đến và cách mà chúng ta cần sống đúng với sự sắp đặt của Tạo Hóa như thế nào.
Nhiều nghi lễ đã được thực hiện, hằng trăm nhìn nghìn đã tự tập lại Kim tự tháp tại để chào đón kỷ nguyên mới của Trái Đất. Qua nhiều tài liệu khác nhau, mình tin rằng nếu không có sự hỗ trợ của các bậc trưởng lão người Maya và những nghi lễ của họ. Có thể chúng ta không sống ở đây trên Trái Đất để nói về những điều này.
Cách thực hành Tâm linh của người Mỹ bản địa lấy Trái Đất và thực vật trong nhiên làm trọng tâm cho sự học hỏi của họ. Mọi thứ trong cuộc sống đều được xem là có linh hồn và có vai trò ngang bằng nhau trong bức tranh rộng lớn của Sự Sống. Những hòn đá, cái cây, ngọn gió và những đám mây đều có linh hồn. Chúng ta có thể học cách để giao tiếp với tất cả linh hồn trong Tự nhiên. Mình cảm thấy có một chút thơ mộng nào đó khi lần đầu tiên đọc về những lời này, và khi càng dấn thân vào hành trình này và cởi mở nhiều hơn, những điều này đã trở nên là một thực tại đối với cuộc sống và nhận thức của mình.
Con người hiện đại chúng ta tách bản thân mình ra khỏi tự nhiên, chúng ta xem tự nhiên là cái gì đó không có tinh thần và khác với chúng ta. Vì vậy, chúng ta xem tự nhiên là tồn tại để phục vụ cho con người. Với góc nhìn này, chúng ta tàn phá tự nhiên và xem bản thân mình như là tạo vật vĩ đại nhất của Sự Sống và chúng ta có toàn quyền đối với mọi thứ xung quanh. Con đường này đã dẫn chúng ta đến sự mất cân bằng, gây đau khổ cho chính mình và người khác.
Khi được đọc và tìm thấy những câu chuyện về những bậc thầy trong văn hóa của họ đã làm mình mở rộng tầm mắt về Tâm Linh và con đường đi đến sự giác ngộ. Đối với bản thân mình, góc nhìn về sự giác ngộ và tâm linh của mình đi kèm với niềm tin vào các tài liệu tâm linh phương Đông bao gồm Tây tạng và Ấn Độ. Những bật chân sư trong văn hóa phương Đông luôn có hình thái của một vì thầy, một lòng từ bi cao cả và điều gì đó mang tính chất thoát đời.
Và khi tìm thấy câu chuyện về những bậc thầy của người bản địa, mình lại có thêm một góc nhìn khác về sự giác ngộ và giải thoát. Bản thân họ thể hiện sự giản dị, độc lập và đôi khi có chút cô độc. Cuộc sống của họ trở thành sự quy hàng hoàn toàn với tự nhiên. Họ biết vai trò của mình trong sự sống là gì. Đôi khi chỉ đơn giản là một người nắm giữ thông tin và chờ đợi khoảnh khắc mà người học trò sẽ đến để những kiến thức này tiếp tục được gìn giữ. Hoặc họ sẽ là người trở thành một phần của sự kiến tạo những điều mới mẻ được sự dẫn dắt bởi trực giác và Trái Tim. Họ nhìn thấu mọi thứ trong cuộc sống, nhìn thấy những điều mà con mắt và tâm trí chúng ta dường như không thể nào hiểu được. Một điều gì đó rất khác so với văn hóa phương Đông của chúng ta.
Các bậc thầy trong những nền văn hóa này thường sẽ không tạo ra một cộng đồng hoặc tổ chức tôn giáo để truyền bá những hiểu biết này như nền văn hóa phương Đông của chúng ta (điều này có thể do bản chất văn hóa sống cộng đồng và không quá đông dân cư của các bộ lạc) Họ ý thức rằng mọi thứ trong Tự Nhiên đều đang ở trạng thái của sự cân bằng, và vì vậy nó không cần một sự can thiệp hoặc giải cứu. Họ nhìn thấy mình và cỏ cây không khác nhau, đều là những biểu hiện của một dòng năng lượng Thiêng liêng tuôn chảy qua toàn bộ sự sống. Tương tự như vậy với các yếu tố tinh thần vô hình trong tự nhiên, bản thân tất cả mọi thứ đều là một biểu hiện khác nhau của dòng chảy năng lượng. Mỗi người chúng ta chỉ đơn giản là một biểu hiện của Sự Sống, không cao hơn ai và cũng không thấy hơn ai. Mọi thứ cần được thả trôi một cách tự nhiên và trọn vẹn trong từng khoảnh khắc theo cách mà cuộc sống mang đến.
Ở đây, mình thấy sự vi diệu của Tạo Hóa và dường như không có bất cứ giới hạn nào cho bất kỳ điều gì mà Tự Nhiên có thể sáng tạo. Và tất cả những gì bản thân chúng ta tin vào và quan niệm rằng “nó phải như vậy” đều là một sự giới hạn về nhận thức bên trong chúng ta. Nó chỉ đơn giản là chúng ta chưa được tiếp xúc và học hỏi với một góc nhìn khác. Và khi chúng ta mở rộng góc nhìn của mình hơn, chúng ta sẽ thấy tất cả mọi thứ trong Vũ trụ này đều có thể xảy ra.
Trong tác phẩm A Separate Reality của Carlos Castaneda, Carlos đã kể lại một câu chuyện trong khi anh học việc với pháp sư Don Juan, một người da đỏ Yaqui ở Mexico. Trong một lần đi cùng với Don Genaro, bạn của Don Juan. Trong khi 3 người cùng đi trên đường. Don Genaro đã tạo ra một âm thanh và trong tích tắc, Carlos nhìn thấy Don Genaro đứng trên đỉnh một ngọn núi cách đó mười dặm.
Trong cuốn sách “shaman, healer, sage”, Alberto đã kể câu chuyện về Doña Laura, một nữ pháp sư có khả năng biến hình. Trong một cuộc họp, Laura đã biến thành một phụ nữ trẻ đẹp và xuất hiện trước Alberto, làm anh ta cảm thấy thu hút. Và trong một khoảnh khắc của buổi tối, cô ấy đi ra sau tảng đá và quay lại với hình dáng của Doña Laura - một người có một khuôn mặt hung dữ nhất mà Alberto từng gặp.
Doña Laura đã nói với Alberto về bí mật của sự thay đổi hình dạng như sau: “bí mật của sự thay đổi hình dạng là nhận ra rằng bạn không khác gì bất cứ thứ gì khác trong vũ trụ, không tốt hơn không kém. Một khi bạn hiểu trong tế bào của mình rằng bạn giống hệt như mọi thứ khác, không quan trọng hơn côn trùng, không kém quan trọng hơn Mặt trời, bạn có thể thay đổi thành bất kỳ hình dạng nào bạn muốn, dù là động vật hay cây cối. Bạn thậm chí có thể trở nên vô hình đối với người khác.”
Những hiểu biết của các pháp sư về thực tại có thể làm chúng ta phải ngạc nhiên. Họ nhìn thấy một thế giới tràn đầy ánh sáng và năng lượng. Và trong thế giới đó, những quy tắc về thời gian và không gian không còn tồn tại. Họ nhìn thực tại theo một góc độ hoàn toàn khác. Ở đó, chúng ta có thể du hành vào thời gian và đọc những câu chuyện. Chúng ta có thể lần theo dấu ấn của những sợi dây năng lượng để biết về các kiếp trước của mình và tương lai hàng nhìn năm sau này. Các bậc thầy có thể truy dấu vết của mình đến thời điểm khởi nguồn của sự sáng tạo.
Người Hopi thậm chí còn không có từ nào để chỉ về thời gian, họ không có từ để nói về hôm qua và không có hôm nay, đối với họ, chỉ có “hiện tại vĩnh cửu”, trong đó thời gian là đứng yên và chỉ có khoảnh khắc hiện tại là tồn tại.
Những điều này có vẻ như quá vô lý đối với chúng ta. Chúng ta đã quen sống với những ngôn ngữ, nhận thức và những niềm tin mà chúng ta có trong cuộc sống. Những điều này trở thành một phần trong con người chúng ta. Và nếu có điều gì đó khác lạ, chúng ta sẽ có xu hướng tránh né và phản đối để cảm thấy bản thân được an toàn.
Nhưng khi chúng ta bước ra cái vòng an toàn đó, lắng nghe và đón nhận những điều mới mẻ, nó lại dạy cho ta một điều gì đó về thực tại và chúng ta chưa biết. Một thực tại vô hạn không có bất cứ giới hạn nào.
Ngày nay, chúng ta dường như trở nên dễ dàng đón nhận những điều mới lạ hơn so với 10 năm trước. Mình vẫn nhớ những câu chuyện về xung đột giữa các Tôn Giáo. Mọi người thường có xu hướng bảo vệ quan điểm về tôn giáo của mình và nếu có điều gì đó khác lạ, chúng ta sẽ có xu hướng phản bác và cho rằng điều đó xấu. Thiết nghĩ, chúng ta đều là con người và cùng chảy những dòng máu như nhau. Tất cả những điều gì tồn tại đều có lý do của nó. Hệ thống niềm tin của con người chúng ta làm cho mọi thứ được tồn tại. Bất cứ khi nào vẫn còn người tin vào điều gì đó, điều đó sẽ trở thành sự thật trong cuộc sống. Điều quan trọng không phải mọi thứ khác biệt thế nào, điều quan trọng là cách chúng ta bước đến và đón nhận mọi thứ như thế nào.
Ngày nay, càng ngày càng có nhiều người tìm đến với những thực hành Tâm Linh của người bản địa để tìm kiếm sự chữa lành, giác ngộ và tìm kiếm sự thật về thế giới.
Nhiều nhà nghiên cứu đã tìm đến những di tích cổ xưa nhất của những người bản địa Mỹ để tìm kiếm những Trí tuệ cổ xưa được ghi lại cho những vết tích lịch sử của họ. Những điều này giúp chúng ta mở ra một góc nhìn khác về thế giới mà chúng ta đang sống.
Những gì chúng ta đang sống và đặt niềm tin vào thế giới hiện tại, về bản chất của Tự nhiên đang làm chúng ta ngày càng trở nên xa cách với bản chất của thực tại.
Last updated